Ở cái thị trấn này, có rất nhiều người một mặt (bệnh down). Thật khó trò
chuyện với họ theo cách bình thường nhưng tôi thấy họ thường xầm xì với
nhau một thứ âm thanh như ta đẩy hơi qua khe răng, còn miệng thì liên
tục mấp mái và dường như họ rất hiểu nhau. Họ rất vui khi có người lạ
đến thị trấn, họ cười hí hửng với nhau và với khách... Một thứ âm vang
khanh khách đầy u ám ... Đây là một thị trấn yên bình, nơi chẳng có cư
dân nào muốn rời đi cả... Nơi tôi đã vô tình đến và có thể còn có một ai
đó nữa nấp mãi trên gác mái chờ ngày họ lãng quên chúng tôi,...
===========================
Tác giả: Cà Phê Dão
Nguồn: Cryptic Việt Nam
No comments:
Post a Comment