Tôi
nghĩ tôi đã quen với nó. Nó không còn đáng sợ nữa. Dù sao, tôi
được lớn lên trong một nhà đầy thú nuôi. Chó của tôi ngủ ở
phòng tôi, mèo tôi thì ở phòng chị tôi. Sau cùng thì đó là
những con bố mẹ tôi cho ở trong nhà. Nó cào cái giường gỗ của
tôi khi nó căng thẳng, tôi đoán vậy. Tôi nghĩ tôi cũng không
biết. Mười năm sau. Tôi sống một mình. Không thú nuôi, không vợ,
gia đình hay gì đó. Vấn đề là, những vết cào không bao giờ
dừng lại. Tôi nghĩ tôi quen với nó rồi.
===================
Dịch giả: Johnny Huỳnh
Nhóm dịch: Hài - Kinh
Nguồn: reddit
No comments:
Post a Comment